Em chờ anh ở nơi sâu thẳm
Phan_25
Lôi Vận Trình bẽn lẽn cắn chặt môi, thở dài: “Thanh Thanh, cậu không biết đâu, cứ như đang mơ vậy!”
Đỗ Nghiên Thanh ở đầu dây bên kia cũng đỏ bừng mặt: “Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu kìa, chuyện ấy đâu có đẹp đẽ như cậu nói đâu, đau chết đi được đấy!”
Lôi Vận Trình khựng người rồi phì cười: “Tớ muốn nói là anh ấy nói yêu tớ cơ mà, cậu nghĩ đi đâu thế hả đồ dê già?’
- Lôi Vận Trình, đồ đáng ghét!
Hai cô gái cãi nhau ầm ĩ trong điện thoại một hồi, bởi vì Đỗ Nghiên Thanh nửa đêm còn phải đi làm nhiệm vụ nên nhanh chóng cúp máy.
Trong nhà chẳng có một đồ dùng nào thừa thãi, thế nên khó tránh khỏi cảm giác trống tênh, nhưng Lôi Vận Trình lại cảm thấy nơi này khiến cô cực kì an tâm, đó là thứ cảm giác về đến tổ ấm. Cứ nghĩ đến chuyện cô sắp được ngủ chung một giường với anh suốt cả đêm là tim cô lại đập rộn ràng như muốn nhảy ra ngoài. Cô ôm lấy mặt, lăn qua lăn lại trên giường, hào hứng chỉ muốn hét lên.
Trong căn phòng tĩnh lặng đột nhiên vang lên tiếng chuông di động, là điện thoại của Phong Ấn. Trên màn hình nhấp nháy tên Lục Tự, Lôi Vận Trình ngẫm nghĩ một lát rồi không nghe máy. Tình cảm của cô dành cho người đàn ông này lúc này còn phức tạp hơn bất cứ lúc nào.
Lục Tự gọi mấy lần mà không có ai nghe máy, dường như ý thức được điều gì, vẻ mặt chợt ảm đạm, không muốn động vào cái điện thoại nữa.
Phong Ấn xách một túi đồ ăn lớn về nhà, nhìn thấy Lôi Vận Trình chỉ mặc có mỗi áo sơ mi liền cười đầy xấu xa. Suốt quá trình ngồi ăn, anh cứ cười suốt, Lôi Vận Trình ngây ra, hết sờ lên mặt lại nhìn xuống áo: “Em làm sao?”
Ánh mắt của anh cố ý lướt qua ngực cô: “Cũng không có gì, đột nhiên anh nhớ ra năm đó em cũng ở nhà anh, mặc áo sơ mi của anh, nhưng so với lần trước thì lần nay đúng là em đã “lớn” hơn nhiều đấy, cũng coi như là anh thỏa lòng mong ước!”
- Này! – Lôi Vận Trình tức tối gắt lên: “Con gái là phải khen, phải dỗ dành, sao anh lại dìm hàng em thế hả?”
- Đúng là không nên tùy tiện nói từ ‘yêu’ ra miệng, đàn bà là giống sinh vật cứ được yêu chiều là sinh ra kiêu ngạo! – Phong Ấn gắp một miếng sườn thật to cho cô: “Ăn nhiều vào, em vẫn còn nhỏ hơn nhiều so với yêu cầu của anh đấy, tiến bộ nhanh là nhờ xuất phát điểm thấp, lời của thượng cấp em phải khắc cốt ghi tâm, hiểu chưa đồng chí nhỏ?”
Lôi Vận Trình cúi xuống nhìn mình, bĩu môi vẻ không vui, nói: “Ngực to thì có gì tốt chứ? Là gánh nặng đấy, cứ phải như Hạ Viêm Lương mới được gọi là đẹp ư, phải đưa đi cống hiến cho ngàng công nghiệp sữa mới đúng!”
Phong Ấn khựng người, suýt phụt cơm trong miệng ra, đang định nói gì nhưng bị sặc đến mức ho sặc sụa, Lôi Vận Trình vội vàng đặt đũa xuống, chạy ra vỗ vỗ lưng cho anh.
Phong Ấn vòng tay ôm cô, vừa ho vừa cười: “Em hận cô ấy thật đấy à?”
- Hứ, ai bảo cô ta độc chiếm anh bao nhiêu năm trời, trước đây em bó tay, nhưng sau này thì đừng hòng!
Lôi Vận Trình làm bộ hung dữ để chọc cười anh. Cô đưa tay lên vuốt tóc anh. Anh mỉm cười hỏi: “Thích anh như thế sao ngay từ đầu không chịu bảo anh đừng có bạn gái, chuyên tâm đợi em thôi?”
Lôi Vận Trình chu môi vẻ ấm ức: “Em nói rồi đấy chứ, ngay ngày thứ hai sau khi anh trai em nói hai người chính thức với nhau em đã đến tìm anh, nhưng lúc ấy trong mắt anh chỉ có gái đẹp, làm gì có con vịt xấu xí như em?”
Phong Ấn cầm tay cô tát vào mặt mình coi như tự trừng phạt: “Lúc ấy em nhỏ quá, anh đâu biết được em có ý với anh từ lúc đó? Anh hoàn toàn chỉ coi em như em gái thôi!”
- Thế bắt đầu từ khi nào anh coi em như một người phụ nữ? – Lôi Vận Trình ngồi lên chân anh, hai tay ôm cổ anh, tranh thủ tìm hiểu: “Khi nào thì bắt đầu yêu em?”
Thật không ngờ, Lôi Vận Trình lại nhìn thấy mặt anh đỏ bừng lên.
Phong Ấn ngoảnh đầu nhìn đi chỗ khác: “Anh xin phép được giữ lại chút bí mật nhé!”
Lôi Vận Trình quay mặt anh lại: “Không được, phải khai thật đi!”
- Nếu anh kiên quyết không nói thì sao?
- Thế thì em đi về, anh ngủ một mình ở đây nhé! – cô làm bộ như chuẩn bị đi nhưng bị Phong Ấn giữ lại ngay.
- Đã học được cách uy hiếp anh rồi đấy. Anh nói rồi em đừng ngạc nhiên, cũng không được giận anh nhé!
- Em hứa! – Lôi Vận Trình ngoan ngoãn gật đầu, háo hức chờ đợi.
Phong Ấn cúi đầu hôn cô một cái: “Anh cũng không biết rốt cuộc là từ khi nào, nói một cách chuẩn xác là kể từ hôm sinh nhật mười tám tuổi của em, biết được em tham gia thi tuyển phi công, cảm giác của anh đối với em đã thay đổi. Anh với Lôi Dật Thành thường xuyên nói chuyện về em, nhưng trước đó mỗi lần anh về em đều không gặp anh, có nhớ lần ấy không? Cũng là mùa đông, anh với cậu ta đứng bên ngoài xe nói chuyện, em ở trong xe giả bộ ngủ. Anh vốn định lôi em ra, nhưng anh trai em nói em khó chịu, không được làm phiền em, anh cứ tưởng rằng chúng ta đã xa cách nhau, em ghét anh đến mức không muốn gặp anh nữa!”
Lôi Vận Trình mỉm cười: “Những chuyện anh nói em đều nhớ cả, lần ấy em bị sưng bọng răng, mặt sưng vù lên xấu ơi là xấu, đâu dám ló mặt ra gặp anh chứ?”
- Gớm, lại còn làm bộ ngại ngùng, nhóc con mà cũng biết xấu hổ cơ đấy, em có biết anh đã từng bế em lúc em cởi truồng không hả? Mà đâu chỉ có một lần, em còn ối lần tè lên người anh nữa đấy, có bộ dạng xấu xí nào của em anh chưa từng nhìn thấy đâu? Em quên là chính anh đưa em đi niềng răng à?”
Lôi Vận Trình xấu hổ túm lấy tai anh: “Đừng có nhắc mấy chuyện ấy nữa có được không? Nói vào trọng tâm đi!”, không phải là cô không muốn gặp anh, chỉ là cô chỉ đang cố gắng để khiến mình trở nên đẹp đẽ hơn trong mắt anh.
Phong Ấn vui vẻ nói: “Ý của anh là, phản ứng đầu tiên của anh sau khi biết em có ý với anh là phải cắt ngay cái mầm mống này, nào ngờ cái mầm của em đã phát triển thành cây đại thụ rồi, anh đã tốn bao nhiêu công sức, nào ngờ lại đem cái cây ấy trồng vào mình mới khổ chứ!”
Nhìn thấy cô cười đắc chí, Phong Ấn càng cảm thấy ngại ngùng, không muốn nói tiếp, khiến cho Lôi Vận Trình phải nằn nì mãi, cuối cùng cô bị anh lừa vào bồn tắm để bịt cái miệng của cô lại.
Thể lực của Phong Ấn thật đáng kinh ngạc, chỉ có điều Lôi Vận Trình là lần đầu, không thể nào chịu đựng được sự giày vò không có điểm dừng của anh. Lần cuối cùng hai người làm rất lâu, toàn thân cô mềm nhũn ra, anh bế lên giường, còn xoa kem giảm sưng cho cô.
Lôi Vận Trình ôm lấy cánh tay anh, ánh mắt đắm đuối nhìn anh, nhưng ánh mắt đầy ẩn ý ấy khiến Phong Ấn dở khóc dở cười: “Biết vậy anh cho em ngất tại chỗ luôn, để em đỡ phải khai thác tâm tư anh như thế này!”
- Anh Ấn à, Trình Trình ngoan ngoãn như vậy mà, anh nói cho em nghe đi!
Lôi Vận Trình làm nũng, đáng yêu đến mức anh phải mềm lòng. Anh châm điếu thuốc, rít vài hơi rồi mới chịu nói.
- Có thể là sau cái lần em bị thương và chúng ta có thỏa thuận với nhau, lúc ấy anh loáng thoáng có cảm giác gì đó. Xét về sự kiên trì thì anh không bằng em rồi!
Lôi Vận Trình nép sát vào lòng anh, vòng tay ôm eo anh. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại kiên trì được đến thế, lúc mới đầu cô biết Phương Mặc Dương đang cố ý “chỉnh” cô, về sau mới biết anh ta xem trọng cô, mà cô thì càng lúc càng yêu nghề phi công, cảm thấy mỗi lần lái máy bay bay lên bầu trời là một lần thử thách với cô. Nếu như nói tình yêu và gia đình là sự nghiệp chung thân của người phụ nữ, vậy thì phi công cũng là một sự nghiệp khác khiến cô không thể từ bỏ.
Nhưng cô không ngờ trong bốn năm học không chỉ có mình Lục Tự đến thăm cô, Phong Ấn cũng đến thăm cô, thậm chí còn đến nhiều hơn cả Lục Tự. Anh và Phương Mặc Dương đã thỏa thuận ngầm, không để cho cô biết. Phong Ấn nhìn thấy cô tập luyện rất gian khổ, nhìn thấy cô học hành rất nghiêm túc, nhìn thấy cô âm thầm rơi lệ vì quá nhớ anh những lúc không có ai bên cạnh, còn cả thái độ kiên quyết của cô đối với Lục Tự nữa.
Thái độ hà khắc của Phương Mặc Dương đối với cô chẳng kém gì đối với anh năm đó, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng. Mỗi sự kiên trì và bước đi kiên định của cô đều khiến cho anh cảm động. Lục Tự đối xử với cô thật lòng thế nào anh đều biết hết, anh chưa bao giờ thấy Lục Tự yêu một cô gái nào đến như thế, cho dù lúc ấy cô có thay lòng đổi dạ, Phong Ấn cũng coi đó là chuyện dễ hiểu.
Anh còn nhớ có một lần anh xin nghỉ đến chỗ cô, Phương Mặc Dương lại trình bày về cuộc sống và tình hình học tập của cô cho anh nghe như thường lệ, đột nhiên nghe thấy một tiếng “báo cáo” lảnh lót vang lên, Phong Ấn vội vàng dập tắt thuốc lẻn vào phòng trong. Khoảng cách không đủ để ngăn anh nghe thấy cuộc nói chuyện của Phương Mặc Dương và Lôi Vận Trình. Cô nhìn vào cái gạt tàn và bật lửa trên bàn, đứng ngây ra hồi lâu.
- Đội trưởng, anh có khách à?
Phương Mặc Dương cầm cái bật lửa của Phong Ấn lên xoay xoay trong tay: “Thì sao?”
- Không sao ạ, em chỉ cảm thấy cái bật lửa này rất quen, Phong Ấn cũng có một cái giống hệt như vậy!
Phong Ấn đứng bên trong chợt thót tim, áp sát vào cánh cửa, bàn tay nắm chặt tay nắm cửa, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác muốn xông ra ngoài.
Lôi Vận Trình đặt cái hộp trên tay ra trước mặt Phương Mặc Dương: “Phiền đội trưởng trả cái này lại cho Lục Tự giúp em, em không thể nhận!”
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Phong Ấn mới bước ra ngoài, liếc nhìn cái hộp được bọc rất cẩn thận. Phương Mặc Dương đã mở cái hộp ra, nhướn mày nhìn sang anh: “Cậu nói xem cô ấy có hiểu được những thứ này có ý nghĩa thế nào với Lục Tự không?”
Phong Ấn mím chặt môi, anh không thể nói lên lời.
Hôm đó là ngày sinh nhật của Lôi Vận Trình, một người đàn ông đem tặng cho cô chiếc huân chương chiến công đầy vinh quang của minh, trong khi đó, trong mắt cô ngoài anh ra, không còn gì khác.
Buổi tối, Phương Mặc Dương gọi Lôi Vận Trình lên văn phòng, đưa cho cô một miếng bánh gato.
Lôi Vận Trình ngạc nhiên nhìn anh, Phương Mặc Dương nhún vai nói: “Tôi xem qua lí lịch của em, được biết hôm nay là sinh nhật em!”
Trí nhớ của Phương Mặc Dương cực kì tốt, anh ghi nhớ lí lịch của từng người, sao chỉ có mình cô có sự đãi ngộ đặc biệt này? Tại sao?
Cô như nhận ra điều gì đó từ ánh mắt né tránh của Phương Mặc Dương. Mắt cô chợt đỏ hoe, cô vui vẻ mang miếng bánh gato đi.
- Chắc chắn cô ấy đã đoán được cái bánh gato ấy là ý của cậu!
Phương Mặc Dương cười, hỏi anh có phải Lôi Vận Trình càng dũng cảm thì anh càng muốn giấu kín trái tim mình, nếu không tại sao không cho cô biết anh đã đến đây, không cho cô biết trong lúc cô đang nhớ nhung đến anh, anh cũng đang nghĩ đến cô và mỉm cười.
Chẳng nhẽ cứ nhớ là yêu sao?
Nếu đúng là như vậy, vậy thì Phong Ấn càng không dám tùy tiện. Sự phản bội của Hạ Viêm Lương đã khiến anh nảy sinh cảm giác sợ hãi trước tình yêu…
Xung quanh rất ồn ào, tiếng vỡ không ngừng vang lên bên tai, tầm mắt mờ dần, anh phải lùi về sau mấy bước, tầm nhìn mới dần dần trở nên rõ ràng.
Có người đánh nhau, hai người đang đánh nhau anh đều biết: Lục Tự và Lê Duệ, cộng thêm cả anh nữa là ba. Ba người bị một đám người tay cầm gậy vây đánh. Uống rượu nhiều quá nên bước chân cũng loạng choạng, thân thủ cũng không còn linh hoạt như bình thường, bị ăn đòn liền. Vừa mới đốn gục được một thằng thì phía sau đã có thằng khác nhao đến. Kẻ bị anh đánh gục dưới đất căm phẫn túm chặt lấy anh, anh đang giằng co thì đột nhiên nhìn thấy cái bóng ở trên tường khiến cho tim anh thót lại: có một kẻ đang giơ cao một cái ghế chuẩn bị đập vào đầu anh.
Chỉ trong tích tắc, một cái bóng lao đến che đầu cho anh, tiếng gỗ vỡ tung kêu lên răng rắc bên tai, hơn nữa tiếng động mỗi lúc một to, sau đó cả thế giới như nhuộm trong màu đỏ.
Phong Ấn đột nhiên mở choàng mắt ra, phát hiện ra đó chỉ là một giấc mộng, cơ thể nhạy cảm trong lòng anh khẽ động đậy, giọng nói ngái ngủ vang lên bên tai:
- Sao thế?
- Không sao, anh chỉ nằm mơ thôi! – Phong Ấn nghiêng người ôm lấy cô, hôn phớt lên trán cô và bảo: “Ngủ đi em!”
- Dạ…
Lôi Vận Trình ngáp một cái rồi nép chặt vào lòng anh, đôi tay nhỏ vòng qua ôm lấy eo anh rồi chìm vào giấc ngủ.
Tiếng thở nhè nhẹ, đều đều của cô khiến cho trái tim anh bình lặng, cái cô nhóc này ngủ ngon gớm, hơi thở dịu dàng phả vào cổ anh, một cảm giác thật tuyệt diệu! Anh đột nhiên nhớ ra rất nhiều năm về trước, Lôi Dật Thành lúc ấy vẫn còn là một cậu nhóc chạy đến nhà anh, lôi anh đến nhà họ Lôi để xem em gái vừa mới ra đời của mình. Đó là lần đầu tiên Phong Ấn nhìn thấy Lôi Vận Trình.
Bé xíu, mềm mại, toàn thân hồng hào, cái đầu thò ra khỏi cái lớp chăn bông, cái miệng chu lên như thổi sáo. Phong Ấn nhìn em bé hồi lâu rồi không nhịn được cười: “Giống hệt như cái bánh bao! Mẫm thế!”
- Cái gì mà bánh bao, là quả cam! – Thường Tiểu Thuyền nói, mắt nhìn con gái bé bỏng đầy âu yếm. Lôi Vận Trình bé bỏng vươn vai rồi xì hơi mấy tiếng rõ to.
- Cháu nói không sai mà, sao dì lại sinh ra một cái bánh bao thế này chứ? – Phong Ấn thích thú lăn quanh giường, không may đè vào bàn tay của “Bánh Bao nhỏ”.
Lôi Khái xót con suýt chút nữa thì đánh cho Phong Ấn một trận, kì lạ là “Bánh Bao nhỏ” bị đánh thức mà chẳng hề quấy khóc, còn chìa bàn tay múp míp về phía Phong Ấn, miệng ậm ọe, đôi mắt mở to.
- Dì Thương ơi, cho cháu bế Bánh Bao nhỏ một cái đi!
- Đừng mơ! – Lôi Khải nào có chịu để con trai của kẻ thù có cơ hội làm hại con gái mình.
Phong Ấn nằm bò ra bên cạnh, để mặc cho bàn tay bé nhỏ của Bánh Bao cào lên mặt anh, Phong Ấn mỉm cười: “Bánh Bao nhỏ, anh là Phong Ấn!”
Ngón tay đeo nhẫn chợt thấy âm ấm, Bánh Bao nhỏ chẳng biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy ngón tay của anh.
Ngón đeo nhẫn…
Anh còn nhớ rất rõ bởi vì khoảng khắc Lôi Vận Trình nắm lấy tay nắm ngón tay anh, trái tim anh chợt rung lên khe khẽ, sau đó con bé toát miệng cười. Cô là sinh mạng bé nhỏ đầy mới mẻ mà anh lần đầu tiên nhìn thấy, Thương Tiểu Thuyền nói đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Vận Trình cười kể từ lúc đẻ ra, vì vậy mà Phong Ấn vô cùng đắc chí, cứ như thể đối với con bé, anh có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Bánh Bao nhỏ, Răng Thép, rất nhiều kí ức bỗng ùa về trong đầu anh, giống như một thước phim quay chậm, tất cả đều rất rõ rệt, một cảm giác xúc động lạ kì dâng trào trong tim anh. Hai người có rất nhiều kí ức chung, cho dù chỉ là một phiến lá, một cây bút, một cốc nước quả, một buổi chiều nắng ấm, thậm chí là một nụ cười, một trò đùa ác ý… Giờ nghĩ lại mới thấy đó là những khoảng khắc thuần khiết và tươi đẹp nhất thuở ban đầu.
Hóa ra Lôi Vận Trình trong lòng anh lại khác như vậy, cô đã tạo nên những kí ức không thể xóa nhòa, không thể tách rời trong tim anh.
Tuổi tác khiến cho cuộc sống của hai người có chút khác biệt. Lúc anh vào cấp hai, cô mới lên cấp một, anh học lớp mười hai, cô vẫn còn đang học tiểu học. Lúc anh chuẩn bị đến thành phố khác để học đại học năm đầu tiên, cô là người đầu tiên phản đối. Chỉ có điều lúc ấy cô còn quá nhỏ, những lời cô nói anh chỉ coi như trò đùa, như gió thổi qua tai. Huống hồ lúc ấy anh đang nồng nàn với Hạ Viêm Lương, làm gì còn tâm trí nào mà để tâm đến con nhóc này?
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới chớp mắt mà đã bao nhiêu năm qua đi, cuối cùng hai người cũng ở bên nhau, hay nói đúng hơn, hai người vẫn ở bên nhau.
Bây giờ, cô em gái Bánh Bao nhỏ, Răng Thép đã trưởng thành, đã trở thành một người phụ nữ. Hồi đó, lần đầu tiên cô cầm tay anh, cái cảm giác tim anh thoáng rung lên ấy có phải chính là ám hiệu mà ông trời đã gửi tặng anh? Ám hiệu rằng nhiều năm sau đó, trái tim anh sẽ phải rung động như vậy?
Có những chuyện được an bài sẽ phải xảy ra, phải đối mặt. Cuộc hẹn hò lần đó với Lôi Vận Trình, quả thực Phong Ấn đã giấu giếm một chuyện. Hạ Viêm Lương thỉnh thoảng có liên lạc với anh, nghĩ đủ mọi lí do để bám riết lấy anh nhưng đều bị anh từ chối không thương tiếc, cuối cùng cô ta lại dùng anh nghĩa của Ngũ chính ủy để lừa anh phải gặp cô ta.
Hôm ấy anh xử lí xong công chuyện, đang định đến chỗ hẹn thì bị Ngũ chính ủy cử người gọi anh đến văn phòng. Ngũ Đổng không có mặt ở đó, chỉ có Hạ Viêm Lương, tay đang cầm cốc trà nóng, khẽ nhấp một ngụm: “Biết anh không muốn gặp em nhưng lần này em đến là vì việc khác. Đi gặp anh ấy đi, anh ấy muốn gặp anh!”
Anh ấy? Là ai? Phong Ấn không hiểu.
Đôi môi đỏ mọng của Hạ Viêm Lương khẽ mở ra: “Lê Duệ!”
Anh cười khẩy, quay đầu bỏ đi nhưng Hạ Viêm Lương đã ngăn anh lại: “Có thể là lần gặp cuối cùng!”
Anh hơi khựng người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đang cố kìm nén của cô ta.
- Dù gì cũng từng là anh em, chỉ là nhìn mặt nhau lần cuối, cần gì phải tuyệt tình như vậy? – cô nắm lấy vạt áo quân phục của anh, cố chấp không chịu buông tay ra.
Nếu nói trong cuộc đời của mỗi người đều có một khoảng kí ức không muốn nhớ đến, vậy thì Lê Duệ và Hạ Viêm Lương chính là như vậy đối với Phong Ấn.
Đó là lần đầu tiên hai người anh em gặp lại nhau sau bao nhiêu năm không gặp. Lê Duệ trong bộ dạng ấy khiến cho anh vô cùng sửng sốt và bàng hoàng, đó gần như là một món nợ mà cả đời anh không thể trả nổi.
…
Mấy hôm nay không có nhiệm vụ nhưng các bài tập thể lực vẫn phải hoàn thành. Mục Phong bảo Phong Ấn dẫn đội còn mình lái xe giám sát ở phía sau. Chạy một vòng việt dã xong, Lôi Vận Trình gần như phát khóc, cô thả cái balo đằng sau xuống rồi ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc không ra hơi, Phong Ấn quỳ xuống bên cạnh cô, cười xảo quyệt: “Chân mềm nhũn rồi chứ gì?”
Anh tháo mũ làm quạt quạt cho cô, mồ hôi túa ra chảy xuống cổ, thấm ướt áo tập luyện của anh, không biết tại sao cô lại nhớ đến những chuyện “tế nhị” của hai người. Những giọt mồ hôi chảy dài trên cơ thể trần trụi đầy gợi cảm của anh, hòa vào những giọt mồ hôi trên cơ thể cô.
Cổ họng Lôi Vận Trình chợt khô đắng, cô vặn chai nước tu ừng ực.
Phong Ấn xán đến gần thì thầm nói: “Chỗ đó còn đau không? Tối nhớ bôi thuốc nhé, lần này anh không thể bôi cho em được rồi!”
- Khụ… - Lôi Vận Trình cố nén không phun nước trong miệng ra ngoài, cô nhăn nhó dở khóc dở cười.
- Hai người thì thầm gì thế hả đại đội trưởng Phong, nói to cho chúng tôi nghe với nào! – có người nói đùa, những người khác cũng ồ lên theo.
- Nhìn đồng chí Lôi bé bỏng của chúng ta mệt bã người kìa, thôi đại đội trưởng cõng luôn cô ấy chạy cho rồi!
Phong Ấn nhoẻn miệng cười: “Nếu Mục chỉ huy đồng ý, tôi sẽ làm thế thật đấy!”
Lôi Vận Trình dù có to gan đến mấy cũng không dám mặt dày trong lúc tập luyện, cô xách cái ba lô lên, cố ý tránh xa anh một chút, vừa ngẩng đầu lên đã khựng lại.
Lục Tự miệng ngậm ngọn cỏ, ánh mắt đang ngây ra nhìn về phía xa xăm, dường như cảm thấy cô đang nhìn mình, anh ta liền ngoảng đầu lại.
Lôi Vận Trình bị bắt gặp đang nhìn Lục Tự, cô thoáng bối rối, mỉm cười gượng gạo với anh ta.
Tiếng còi tập hợp vang lên, cô chẳng kịp nói gì mà chạy thẳng về đội tập hợp. Mục Phong nói vài câu rồi cho mọi người giải tán, giữ lại ba vị đại đội trưởng ở lại để nói chuyện riêng.
Phong Ấn và Lục Tự không hẹn trước mà cùng tụt lại phía sau, mọi người đã đi xa rồi nhưng hai người vẫn còn ở lại trên sân tập.
- Mày…
- Mày…
Hai người cùng lên tiếng, rồi lại cùng khựng lại. Phong Ấn ngửa tay nói: “Mày nói trước đi!”
- Mày thật lòng với cô ấy chứ? – Lục Tự đi thẳng vào vấn đề.
- Có gì cần phải nghi ngờ sao?
- Đứa bé đó thì sao?
- Chuyện này mày khỏi cần nhọc lòng!
- Đứa bé đó có gọi điện cho mày, nhưng tao nghe điện, nếu như để Tiểu Lí nghe điện không biết còn lời đồn thổi nào nữa? Mày cảm thấy cô ấy có chịu làm mẹ kế không? Mày thật sự nghĩ là cô ấy yêu mày đến không giới hạn thế sao?
Lục Tự siết chặt bàn tay, cuối cùng không nén được liền vung về phía Phong Ấn. Phong Ấn dường như đã đoán được nên đã dễ dàng đỡ được cú đấm ấy.
- Tao biết mày quan tâm đến cô ấy, nhưng đây là chuyện giữa tao và cô ấy, mày can thiệp hơi thái quá rồi đấy!
Lục Tự thu nắm đấm lại: “Hay cho câu: chuyện giữa tao và cô ấy, chỉ e cô ấy hoàn toàn chẳng biết may có một đứa con gái ngần ấy tuổi, mày nên hiểu rõ đây không phải là chuyện nhỏ nhặt!”
- Lãnh Lãnh không phải là con gái của tao, tao đã nói từ trước rồi! – Phong Ấn cáu kỉnh nói.
Lục Tự tỏ vẻ mỉa mai: “Có gì khác biệt chứ? Chẳng phải mày cũng không đá được hai mẹ con cô ta sao?”
Ánh mắt Phong Ấn chợt trở nên sâu thẳm: “Lục Tự, trước đây mày chưa từng động đến Trình Trình phải không?”
Một thoáng bàng hoàng lướt qua trong mắt Lục Tự, mặt anh ta như đông cứng lại, hồi lâu mới mở miệng: “Tao tưởng thằng ngu như mày cả đời này sẽ không nhận ra, muốn nói gì với tao? Nói với tao rằng cái gì cần làm bọn mày đã làm hết rồi ư? Phát hiện cô ấy vẫn còn là gái trinh, hết ám ảnh tâm lí rồi chứ gì?”
- Tao đâu có rỗi hơi như thế! – Phong Ấn cười khẩy.
Lục Tự chỉ tay vào mặt Phong Ấn, gần như nghiến răng trèo trẹo: “Thế mày có ý gì? Muốn nói rằng nhờ có sự xen vào của tao cùng với những gì tao đã làm khiến cho mày dám thẳng thắn đối mặt với trái tim mình ư? Đến để cảm ơn tao hay là để khoe khoang? Phong Ấn, đừng có ép tao phải ra tay với mày thật!”
Lục Tự không muốn ở lại thêm một phút nào nữa, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ từ bỏ Lôi Vận Trình, vì vậy càng thế này, những đau khổ mà họ mang lại cho anh càng lớn. Anh thừa nhận đều do bản thân mình tự chuốc lấy, nhưng tình yêu đã bắt đầu rồi, anh chẳng có cách nào đuổi nó đi…
Anh yêu cô, yêu đến mức không thể nào từ bỏ.
Phong Ấn nhìn theo cái bóng của Lục Tự xa dần, lông mày khẽ nhíu lại. Sự chân tình của Lục Tự dành cho Lôi Vận Trình, đến bản thân anh cũng cảm thấy phải động lòng, chỉ có điều trong tình yêu không thể có sự nhường nhịn.
Chương 9: Kẻ lừa gạt và kẻ ngốc
Cuộc tổng duyệt diễn tập nội bộ diễn ra trong một ngày thời tiết tương đối đẹp, bầu trời trong cao vời vợi. Mười sáu phi công ở cả hai đứng dàn hàng trước mười sáu chiếc máy bay.
Mục Phong là chỉ huy của cuộc đối kháng lần này, trước khi hạ lệnh lên máy bay, Mục Phong có phát biểu vài câu, dặn dò, một số vấn đề cần chú ý.
- Cuộc tổng duyệt hôm nay chỉ nhằm mục đích xác định danh sách tham gia diễn tập lần này, rada trung tâm chỉ huy sẽ được bật hết, ai thắng ai bại nhìn là biết ngay!
- Rõ!
Mười sáu phi công nghiêm giọng đáp, Mục Phong nhìn một lượt mọi người, hài lòng gật đầu:
- Chuẩn bị lên máy bay!
Lệnh vừa phát ra, mười sáu phi công đồng loạt chạy về máy bay, ngồi vào buồng lái, sau đó Phong Ấn và Lôi Vận Trình cùng lúc cất cánh trên đường bay.
- 01, tôi đã đến không phận chỉ định! – Phong Ấn mở đài thông báo vị trí của mình!
Đài chỉ huy lập tức hạ lệnh cho đội hai đang ở trong khu chờ đợi: “711/712 lập tức cất cánh với đội hình chiến đấu!
711/712 nghe rõ!
Lục Tự bật ngón tay cái lên với Hướng Bắc Ninh trong máy bay yểm trợ, sau đó mở van bên cánh hông của máy bay, hai chiếc máy bay tiêm kích cùng hú còi bay lên bầu trời.
Đài chỉ huy: “705 báo cáo độ cao và tốc độ!”
705: “Độ cao 6000, tốc độ 800, hướng bay 158”
- Giữ hướng, giữ tốc độ!
- 705, 706 nghe rõ!
Phong Ấn ngoảnh đầu nhìn Lôi Vận Trình đang theo sát bên cánh trái của mình, dùng tay ra hiệu với cô, Lôi Vận Trình không nhịn được cười. Đó không phải là thứ ngôn ngữ bằng tay dùng trong cho người trong ngành, mà là thứ ngôn ngữ bằng tay chỉ có hai người mới hiểu.
- 706, mục tiêu xuất hiện, hướng mười giờ, một trăm mười km.
- Nhìn thấy rồi! – Lôi Vận Trình chú ý màn hình của mình, sự hiếu chiến trong dòng máy của cô bắt đầu hoạt động mạnh.
- Tắt rada, điện tĩnh không dây, ba phút sau phát động tấn công!
- Rõ!
Ba phút sau, Phong Ấn đột nhiên hạ lệnh: “Mở rada, phát động tấn công, hướng mười giờ, độ cao 5500!”
- Đã nhận! – Lôi Vận Trình bổ nhào xuống, đâm thẳng hướng chiếc máy bay tiêm kích đó, đó là máy bay của Hướng Bắc Ninh.
- 712 chú ý phía sau! – Lục Tự nhắc nhở Hướng Bắc Ninh, đồng thời triển khai thế truy đuổi trên không trung với Phong Ấn.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian